"Anh là người hâm mộ blog của em, hâm mộ chuyện tình mà em đã viết" anh nói. Anh là sinh viên năm thứ nhất ở sài gòn. Nếu em không chê mình làm quen nhé. Anh sẽ đón em khi em về sài gòn học đại học. Và tôi quyết định mua cho mình một chiếc điện thoại đầu tiên. Anh đã cùng tôi "hết pin điện thoại" để hướng nghiệp và ôn thi tôi cho đến tận ngày tôi báo tin, "em đã tốt nghiệp rồi anh ơi, em sẽ về sài gòn- một nơi em chưa bao giờ được tới để có một cuộc sống riêng của chính mình."
Mặc dù tôi vẫn thường về chơi hè nhưng đa số đến những điểm đã chọn lọc và lên kế hoạch trước. Nên cũng như "ếch ngồi đáy giếng mà thôi"...
Đã đến lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau. Và...
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Sau vài tiếng kể từ khi xe đò lăn bánh.
Thì đương nhiên, xe sẽ đổ bến... tôi bước ra khỏi cánh cửa với lòng đầy hao hức. Ấp ủ cùng cuộc tình "trên mây" đầy hứa hẹn đó... ở trên mặt đất Sài Gòn chứ không còn chỉ là Online.
Wow một thành phố sa hoa tráng lệ, trước mắt tôi là một công viên đông nghẹt người cùng những trờ vui như đá cầu, patin, nhẩy dây... Đúng rồi đó, nếu bạn đã hình dung được một cái công viên nằm giữa bến xe và chợ Bến Thành thì có lẻ chúng ta đã gặp nhau hoặc phớt qua đời nhau tại công viên 23/9 rồi đấy.
Và nhấc máy lên gọi một cuộc điện thoại:
>> Em tới bến xe rồi.
>> Xe có biển mang tên "..." đậu ở sát bên cây xăng Petrolimex nè anh ơi.
>> Ok, em đứng đó anh qua đón xe nhiều lắm đừng chạy lung tung.
Một cuộc sống mới bắt đầu!
Một chàng trai gầy như cây sáo, cao lêu nhêu bước tới:
>> Em... phải không. Anh là V nè.
>> Anh đợi em bên công viên từ lâu rồi biết em sẽ lên hôm nay nên anh ra sớm.
Vì tôi có báo trước cho anh lịch trình - nhưng không nghĩ rằng anh sẽ đón mình.
>> Dạ em mới tới, cảm ơn anh đã ra đón em nha.
Anh dẫn tôi vào Circel K gần đó, tôi đã ăn mì trộn với xúc xích... Và dạo công viên sau đó với một cây kem như một đứa trẻ con.
Chúng tôi đã gặp nhau như thế đó.
Dạo hết công viên cùng anh tôi mới thấy cuộc sống nơi này rất thoải mái, và năng động. Tôi phải cố gắng để được ở đây lâu nhất có thể. Hôm đầu tiên tôi ở tạm nhà bà con. Nhưng ba mẹ lại hy vọng tôi sống ở đó và đi học cho an toàn. Nhưng thật ra chỉ là đi ôn thi đại học 1 tháng thôi. Nên chưa quyết định được gì. Mà trong tôi lại trổi lên một ý chí lạ thường "tôi phải thi đỗ đại học ở đây và học tập ở đây".
Thế là tháng ngày tưởng chừng như đầy sắc màu để ôn thi thì sống gió ập đến. Tôi sống như một kẻ giúp việc cho nhà người quen và vừa ôn thi vừa dọn nhà rửa chén để đổi miếng cơm giấc ngủ... Ngày qua ngày cuối cùng 1 tháng rưỡi cũng trôi qua, tôi đã thi cuộc thi tuyển sinh đại học. Ngay sau đó tôi trả về quê với gia đình để chờ kết quả. Tôi đã kể tháng ngày giúp việc và ôn tập như thế nào. Tôi không muốn tiếp tục ở đó như một kẻ "lấm lem sau bếp" và ngủ ở nhà kho... Không như những gì mà ba mẹ đã tưởng tượng về sài gòn có người quen thì thật không còn gì hơn.
Ngày nối tiếp ngày lại trôi qua, cùng tới ngày tôi nhận được điểm thi và giấy báo nhập học. Niềm vui không siết mà nước mắt rơi. Thế là ước mơ vào đại học, ước mơ Sài Thành đã thực hiện được rồi.
Sau đó tôi có một buổi chia tay với bà con họ hàng bằng một bữa tiệc nhỏ đầy yêu thương từ họ hàng của mình. Nhưng đến ngày đi về Sài Gòn lần nữa. Là lần tranh cãi hết nước mắt với ba mẹ. Cuối cùng tôi vẫn phải chấp nhận về lại căn nhà đó ở nhờ và vừa học vừa làm ô sin, ngủ lên ghác mái cùng đồng quần áo như một cái nhà kho ấy.
Cuộc sống mới bắt đầu với lịch trình 4h30 thức... Vệ sinh cá nhân rồi 5h bắt đầu đi bộ ra bến xe Bến Thành đi qua trường bằng xe bus. Tôi đã sống với 5000 mỗi ngày cho chi phí ăn sáng (2 ở bánh mì không, hoặc 1 tô cháo huyết - đó là những gì mà tôi có thể ăn được với 5000 ở nơi đây). Và trờ về nhà lúc 18h30 ở đây tôi chỉ ăn được mỗi bữa tối nhưng phải dọn dẹp và rữa bát cho cả gia đình họ đã sử dụng từ trưa đến tối mất gần 1 tiếng mỗi ngày cho công việc nay sau mỗi ngày tang trường. Và 30 phút cho việc lau cầu tháng và 30p cho việc lau nhà cửa. Vệ sinh cá nhân tắm rửa thì cũng đã nữa đêm. Còn bài vở... còn rất nhiều thứ cá nhân tôi không thể làm được gì cho mình.
Nên tôi đã có một cuộc nói chuyện đầy nước mắt với mẹ và trốn ra ngoài, trốn ra khỏi cái nơi "thiêng đàng" trong mắt ba mẹ. Ngày trốn ra cũng là lúc cuộc đời tôi thay đôi 360 độ... theo cả 2 hướng tiêu cực và tích cực - vì tôi chỉ là một chàng trai quên nhút nhát tuổi mới lớn chưa một lần mưu sinh nơi xử lạ quê người.
Gây "cấn" bắt đầu từ đây: tại nhà trọ sinh viên.
Tối đã ở trọ gần trường cũng những đứa bạn học. Do ở đông nên tắm phải tắm chung để hạn chế thời gian và không để bạn khác phải chờ đợi lâu.
Chúng tôi tắm mỗi lần 2 người nhưng những khi sắp đến giờ học thì 3 người, 4 người tắm cùng nhau, tại đó tôi lại được chiêm ngưỡng và chứng minh câu nói: "tất cả đàn ông đều như nhau" là sai => đpcm.
Nhìn chung thì có đứa cũng như tôi, cũng có đứa thon dài, có đứa cong... đủ dáng nhưng có đứa làm tôi ấn tượng có một con kẹc to-đen không hôi nha (hehe)-và ấn tượng là ở cái đầu ku, phình ta không giống bất kỳ đứa nào mà tôi từng tắm chung,
Tóm lại mỗi đứa mỗi kiểu chả ai giống ai, lạ thật nhưng đúng là: "thật cái cán cờ của đàn ông trông hấp dẫn cực".
Rồi từ đó tôi biết nhiều hơn. Về tâm lý đàn ông qua những chiều cafe sau tang trường... Đứa ngắm gái... đứa nhìn trai... thật tự nhiên và thoải mái. Không ai cấm họ sống thật với bản thân... thế nên tôi thấy họ hành phúc... và tôi cũng thấy mình hạnh phúc.
Có đêm thằng bạn năm chung nó cứ lăn qua lộn lại không ngủ khiến tôi phát nóng:
>> Mày không tính để t ngủ hả mày.
>> "Tao nứng quá" nó nói.
Rồi nó nhanh tay đến nổi tôi không kịp phản ứng. Nó cầm tay tui xoạt ngay vào chảng 3 nóng như lửa đốt trong lò bánh mỳ, tay tôi như chạm vào cục than đang đỏ rực.
À không phải cực than, đây là cây nấm.. có cây nấm nướng... là cây nấm có cái đầu cực to mà tôi luôn thấy ấn tượng đó.
>> "Đéo tin à, nè mày. má vậy sao ngủ được". Nó rót vào tai tui.
>> Ủa rồi mày bắt đền tao hay gì, tao biết làm sao.
>> Mé,,, điên thiệt. Mà mày không biết nứng hả. Chưa thấy cu mày nứng bao giờ.
>> "Hổng lẻ tao nứng thì phải la làng lên cho mày hay gì, ngộ thiệt" Thằng điên này.
>> "Mày chọc tao nứng theo thành ra cả 2 tháng đều méo ngủ được à".
Vừa nghỉ trong đầu như thế là... tui đã cảm nhận được cái tay cầm của tui cũng muốn nó cầm vào và nẹt bô vài phát. Nó cũng nứng theo và căng cứng lên rồi.
>>Thằng điên này.
Tôi rút tay ra nó lại kéo vào.
>> "Thôi mượn mày bóp cu dùm tao chút nha" cho đỡ thèm chứ nứng không ngủ được nó cứ lảm nhảm...
Thật nham nhở... nhưng tôi đang cố tỏ ra bình thường đùa nghịch con cặc nóng bỏng này.
Mà trong thâm tâm lại đầy dục vọng.. nắn bóp cái tay gas vừa tay ghê...
Thật ra tôi đang đo size... Khi cầm vào một bàn tay đủ để che kín từ gốc dương vật đến hết phần thân, tôi càm nhận được bàn tay tôi nặng trĩu. Ngón út len lõi vào phần rễ cây với bộ rễ chằng chịt không khác gì rừng amazone nhưng lại mềm mại như nhung. Ngón trỏ tôi tì sát phần dưới của đầu khất, tôi cảm nhận được cái đầu khất to nóng căng mọng đang tì sát vào vòng tay tạo bởi ngón trỏ và ngón cái của mình... thật tuyệt vời làm sao như quả mận Hà Nội căng mọng nước...
Cảm giác rất yomosh! cứng nhưng da láng mịn thân ấm... đầu cặc chà bá kia lại nóng hừng hừng... làm tôi cảm thấy cái vòi nước mình đang bị rỉ... Hỏng thật rồi.
Cứ mối lần tay tôi cử động, lại cảm nhận được con cẹc nó cũng giật giật... nó dường như cũng run người theo từng nhịp từng nhịp... Thế là: nó thở dốc, tay nó nắm lấy tay tôi bóp chặt làm tay tôi siết chặt hơn vào con cẹc đang trương phình ra càng lúc càng to hơn... to hơn vòng tay ban đầu lúc mới va chạm.
Nó ưỡn người căng phần bụng săn chắc gồng lên trong chốc lát, tôi cảm nhận một dòng suối nước nóng tuôn trào khắp tay tôi rồi tràn xuống bụng... quá nhiều bàn tay tôi không ngăn được dòng tinh dịch đang lang tràn vô điều kiện...
Vòi của nó cũng hỏng rồi, hỏng nặng hơn tôi... Nước tràn lênh láng khắp bụng nó luôn...
Đó là hậu quả của sự tích tụ, nó dồn nén trong 2 quá mận Hà Nội căng mọng đến nay mới được thoát ra.
Rồi ngày qua ngày cứ như vậy thành thói quen nên cũng rất bình thường, cứ mối lần nó nứng lên lại lôi tay tôi vào quần nó... Cho đến hết ngày... rồi lại hết tuần.
Tình bạn của tui và nó cứ thế mà thân hơn, nó chở tui đi học, rồi lại về cũng nhau, rồi tắm cùng nhau... Không riêng gì nó, bạn bè có nhiều đứa rất quan tâm tui và chở tui đi học.
Cảm thấy ra khỏi căn nhà đó là sáng suốt rồi.
Compile. HV
Đăng nhận xét